Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 7, 2021

Chuyện chú cá mù (p1)

Hình ảnh
- Cá ngủ thì mở mắt hay đóng mắt lại hả mẹ? - Cá ngủ thì mở mắt - Thế sao con cá này lại nhắm mắt lại vậy ạ? Cô bé à, tôi nghe được những gì cô bé đang nói đấy. Mẹ cô sẽ không biết câu trả lời đâu. Hãy để tôi kể cô nghe, chuyện về tôi, chuyện về chú cá mù. Cô bé sẵn sàng nghe chứ? Tôi đã từng là một chú cá vàng đẹp trai và khỏe mạnh. Tôi sống ở một bể cá lớn với những lăng tẩm linh đình. Đó là một bể cá làm bằng pha lê của một gia đình quý tộc nhà giàu. Có thể nói, bể cá đó đẹp như một cung điện. Người tạo nên cái bể cá đấy hẳn có một đầu óc kiến trúc của một chú cá, để ông có thể chú ý đến từng chi tiết. Mỗi một đồ vật được đặt trong bể đều có một dụng ý, tất cả tạo nên một vẻ đẹp cổ điển nhưng cũng không kém phần xa hoa. Hai bên thành bể là từng tán cây rong to lớn mọc dài từ đáy bể, vượt lên cả trần của bể đến nỗi nó bị cong quằn xuống. Ông chủ nhà đã nối hai bụm cây rong này lại với nhau để tạo thành một cái cổng lớn xanh rì. Tôi thường men theo thành lá, thử ngoi lên trên mặt nước...

Tự nhiên vui đời như bình thường

Hình ảnh
Từng dải nắng vàng ngọt lịm chui lọt qua tầng tầng lớp lá, xuyên thẳng qua ô cửa sổ, luồn lách qua những thanh cửa và rơi thẳng lên bàn, nằm thẫn thờ lười biếng ở đấy. Tôi đặt bàn tay mình lên nắng, nắng trườn lên bàn tay tôi. Tôi cảm nhận được sự mơn trớn, thích thú của nắng. Như thể nó biết tôi không bao giờ có thể chặn đứng hay bóp nghẹt được nó. Như thể nó biết tôi thích điên cuồng nhưng tỏ ra ghét nó. Như thể nó muốn ăn mòn sự kiên nhẫn của tôi. Không sao, nàng nắng tinh nghịch của tôi. Tôi sẽ để em lăn lê bò toài trên bàn làm việc, nhảy nhót điên cuồng trên những ngón tay đang miệt mài gõ phím. Tôi yêu nắng, nên tôi sẽ để em làm mọi thứ em thích. Còn tôi, tôi sẽ tìm cảm hứng từ một bản nhạc hay, khơi sự sảng khoái từ một cốc trà ướp lạnh, và đắm mình sự trong lành từ làn gió ngẩn ngơ thơ thẩn ngoài kia để rồi bắt đầu một ngày làm việc đầy công suất. Tôi sẽ đồng ý để đôi tai tôi trần truồng dưới muôn vàn âm thanh của cuộc sống, tiếng xe cộ rên rỉ, tiếng đài báo tỉ tê nhỏ giọt, tiế...

Gửi ông ngoại, (phần 4)

Hình ảnh
https://youtu.be/73CSB08Y3is Audrey Hepburn - Moon River Photo by Sasha Freemind on Unsplash Ngoại biết không, hôm đó mẹ một mình ra bến tàu xe lửa. Tim đập huỳnh huỵch, tay chân run bắn. Như thể đang làm một nhiệm vụ mang tính sống còn, một đi không trở lại, lúc đi thì còn chắc nịch, mà lúc tới nơi thì bủn rủn tay chân. Con đang tưởng tượng lúc đó, với bộ quần áo sờn rách và ánh mắt mông lung, không biết mẹ lấy đâu can đảm mà quăng mình giữa dòng người tấp nập, nào còi tàu xe inh ỏi mệt mỏi hòa với từng dòng thông báo lẫn lộn, nào kẻ bán người buôn nhộn nhịp và hối hả, không ai quan tâm ai, chỉ có mình mẹ chôn chân bất động nơi sảnh ga lạnh lẽo. Sài Gòn lúc đến và Sài Gòn lúc đi, không khác biệt gì nhiều, vẫn đông đúc và ngột ngạt, chỉ có người là co cứng như bị rút cạn sinh khí, niềm tin, hi vọng và cả tiền bạc. Đi xa, rồi mới nhận ra đâu là nhà. Đi tìm, rồi mới biết điều mình mong muốn vẫn luôn ở ngay gần mình đấy thôi. Có một đoàn người, cả thảy mười hai người, mặc đồng phục, đan...