Chuyện chú cá mù (p1)

- Cá ngủ thì mở mắt hay đóng mắt lại hả mẹ?

- Cá ngủ thì mở mắt

- Thế sao con cá này lại nhắm mắt lại vậy ạ?

Cô bé à, tôi nghe được những gì cô bé đang nói đấy. Mẹ cô sẽ không biết câu trả lời đâu. Hãy để tôi kể cô nghe, chuyện về tôi, chuyện về chú cá mù. Cô bé sẵn sàng nghe chứ?

Tôi đã từng là một chú cá vàng đẹp trai và khỏe mạnh. Tôi sống ở một bể cá lớn với những lăng tẩm linh đình. Đó là một bể cá làm bằng pha lê của một gia đình quý tộc nhà giàu. Có thể nói, bể cá đó đẹp như một cung điện. Người tạo nên cái bể cá đấy hẳn có một đầu óc kiến trúc của một chú cá, để ông có thể chú ý đến từng chi tiết. Mỗi một đồ vật được đặt trong bể đều có một dụng ý, tất cả tạo nên một vẻ đẹp cổ điển nhưng cũng không kém phần xa hoa. Hai bên thành bể là từng tán cây rong to lớn mọc dài từ đáy bể, vượt lên cả trần của bể đến nỗi nó bị cong quằn xuống. Ông chủ nhà đã nối hai bụm cây rong này lại với nhau để tạo thành một cái cổng lớn xanh rì. Tôi thường men theo thành lá, thử ngoi lên trên mặt nước xem cảm giác như thế nào. Thú thật, tôi đã từng ghét cay ghét đắng thế giới mà cô bé đang sống, cho tới khi tôi gặp được cô bạn gái cũ của tôi - cô cá vàng xinh đẹp đỏng đảnh với chiếc đuôi màu xám. Từ ngày đó, tôi nghĩ loài người cậu thật sung sướng khi được sống trong môi trường tràn ngập không khí, âm thanh, ánh sáng vậy đó. Ở thế giới của tôi, làn nước tưởng nhẹ nhàng vậy mà bẻ cong cả từng mảng ánh sáng. Còn âm thanh nào lọt vào dưới này sẽ bị làn nước bịt miệng lại, bẻ vỡ vụn đi, chỉ đọng lại những âm thanh bí bách, méo xệch, nhỏ giọt rơi tí tách vào từng hạt bong bóng ô xy đang được bơm lên từ cỗ máy chạy phía dưới. Có một lần, cậu chủ nhỏ lỡ tay đánh rơi một chiếc loa vào bể. Tôi trừng trừng nhìn cái loa chết đuối trong sự bao bọc của nước. Những âm thanh cố gắng thoát ra, đẩy làn nước lì lợm đi chỗ khác để ngoi lên. Nhưng mặc cho sự cuồng quẫy của chiếc loa tội nghiệm đó, nó dần dần tắt ngúm, bỏ cuộc. Âm thanh gào thét từ bản nhạc rock & roll chuyển thành tiếng cọt kẹt và tắt ngủm. Tôi biết chiếc loa đã bỏ cuộc, như cái cách mà bạn gái cũ của tôi cũng mệt mỏi trong sự quay cuồng, tra tấn của cuộc đời, và chọn cách im lặng, rơi xuống, bế tắc, tím ngắt, rồi trôi bồng bềnh lên trên để người ta vớt ra. Cô ấy đã tìm được một sự giải thoát về một thế giới khác, còn chiếc loa đó thì cứ lặng im dưới đáy bể. Không ai quan tâm để ý, không ai vớt lên tìm cách sửa chữa, không ai bỏ công sức ra để chôn cất cho mảnh đời của chiếc loa tội nghiệp. Lũ rêu của chúng tôi thấy thương cảm đã ra sức bao quanh lại, xây xung quanh chiếc loa một bộ giáp xanh rì. Mỗi lúc tôi nhớ đến cô ấy, tôi thường ghé qua chiếc loa. Ngồi bên cạnh và tỉ tê tâm sự. Những lúc như vậy, tôi nhìn ra cuộc sống của con người ngoài kia và tự hỏi điều gì đặc biệt ở thế giới loài người ấy đã khiến cô gái của tôi khao khát vượt ra đến vậy. Tôi đăm đắm phân tích từng hình ảnh con người bị bóp méo thành từng dải hình mỏng dí, dị hợm, và bành trướng ra. Tôi đã nhiều lần thấy những khung cảnh không đáng thấy, nghe những câu chuyện không nên nghe. Tôi cảm nhận thế giới con người thật mệt mỏi và phức tạp. Vậy cô ấy đã thấy được điều gì đẹp đẽ nơi thế giới hỗn loạn và bẻ cong đấy? Vì sao cô không thể chấp nhận thế giới tươi đẹp, đầy đủ vật chất ở nơi bể cá này? 

https://youtu.be/q9ql0P_FQMs

On a rainy day ♪ Younha

Photo by topcools tee on Unsplash



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chúc mừng sinh nhật em

Một chút về các mối quan hệ