Chúc mừng sinh nhật em

Tôi không nhớ được nhiều điều trong quá khứ, vì vậy tôi luôn bất ngờ và ngóng chờ những câu chuyện ngày xưa mà em kể. Trái ngược với tôi, em nhớ rất nhiều. Em nhớ những lần tôi tranh ti vi với em và gõ đầu em bằng điều khiển. Em nhớ tôi nợ em 20 nghìn từ bảy nghìn kiếp trước. Em nhớ tôi bịt ni lông lên đầu em, chụp ảnh và post lên mạng. Em khiến tôi nhớ về tôi của ngày trước.

Hồi tôi bằng tuổi em, tôi đã trải qua những cuộc tan vỡ đầu đời. Tôi đã thấy mình như một con ngu không xứng đáng được yêu thương. Em có thấy bản thân mình như vậy, vào một thời điểm nào đó trong cuộc đời? Tôi đoán là có. Tôi đoán là những lúc đó em cũng không biết làm gì ngoài khóc một mình. Tôi đã không thể ở đó để an ủi em. Tôi cũng không thể quay lại an ủi cô bé lớp 9 khóc đẫm gối của tôi ngày xưa. Nhưng tôi mong tôi có thể an ủi em trong tương lai bằng cách viết cho em lá thư này. 

Em biết chứ, em là một người xứng đáng được yêu nhất trên đời. Tôi nhớ những lần em đi học về, có một miếng bánh hay cái kẹo đều cất dành cho tôi. Tôi nhớ cách em hì hục tự vẽ cho tôi một chiếc bookmark thật xinh vì tôi thích đọc sách. Tôi nhớ cách em bỏ tất cả tình thương vào những thứ nhỏ nhặt em làm cho những người xung quanh. Tôi thường bảo tôi thà lấy chồng giống em còn hơn giống tôi. Nhìn em tôi thấy bản thân mình thật nhỏ nhen và ích kỷ, dù tôi chưa bao giờ nói ra điều đó. Em là một cô gái tốt bụng và đáng được yêu nhất trên thế giới.

Tôi biết cuộc đời em bắt đầu có vẻ không bằng phẳng. Em không được sinh ra trong ngọc ngà, em phải lo nghĩ về tiền bạc rất sớm. Em cũng mất bố từ sớm, quá sớm để em luôn tự dằn vặt mình trong suốt quãng đời phía trước rằng sẽ không biết mọi chuyện sẽ như thế nào, nếu bố còn ở đây. Em không có quá nhiều bạn bè. Em không có quá nhiều sở thích. Em sống khép kín, khóa mình lại. Vì vậy tôi luôn sợ em sẽ sống như một con ốc trong vỏ bọc của mình, mãi không ngước ra thế giới đầy màu sắc ngoài kia. 

Tôi muốn em hiểu tất cả những nỗi đau, những sự bất công đó làm nên viên ngọc trong tên em. Nó khiến em trở thành một con người biết cảm thông, yêu thương, nỗ lực, sống giản dị và hạnh phúc như ngày hôm nay. Tôi muốn em biết rằng dù nhà mình không giàu, nhưng tất cả mọi người đều nỗ lực để cho em một cuộc sống đầy đủ nhất, để em không cảm thấy thiếu thốn hay thua thiệt. Tôi muốn em biết em sẽ không đạt được mọi điều mà em muốn, nhưng nếu em cố gắng, em sẽ đạt được những thứ mà em cần. Và vì vậy, xuất phát điểm em không cần phải làm con của đại gia mới có thể trở nên hạnh phúc. 

Tôi vẫn thường hay nghĩ không biết bố sẽ phản ứng như thế nào trong những lúc tôi cảm thấy bế tắc. Tôi thường tưởng tượng bố ngồi bên cạnh và ôm tôi mỗi khi tôi đạt được một thành tích gì đó. Tôi thường ước mình đã có thể làm nhiều hơn khi bố còn sống. Cách bố ra đi khi tụi mình còn quá nhỏ đã để lại vết thương thật lớn. Nó rạch dài và cào xé, nó cuộn sóng trong những giấc mơ, nó đổ vỡ trong hiện tại, nó khiến cả gia đình mình phải sống trong hối tiếc, ước gì mình đã yêu thương bố nhiều hơn, ước gì mình đã nói chuyện với bố nhiều hơn, ước gì mình đã nhìn bố lâu hơn,...Sẽ có hàng vạn cái ước gì. Tôi đã từng phải sống trong hối hận cả một quãng thời gian dài. Mỗi lần nghĩ đến nó sẽ dày vò tôi, vắt kiệt sức lực của tôi, hành hạ tôi đến nỗi tôi sợ nghĩ về bố. 
Nhưng tôi nhớ đến một lần ngồi trên ghế sofa xanh cũ của nhà mình, hỏi bố: Bố muốn con lớn lên trở thành người như thế nào? Tôi đã chờ một câu trả lời tiêu chuẩn như là thành công, giàu có, lấy được tấm chồng tốt,...Nhưng bố đã trả lời rằng bố muốn tôi trở thành một người hạnh phúc. Lạ nhỉ? Bố mình không phải là người hay nói những lời ngọt ngào. Nhưng đó là một trong những điều ngọt ngào nhất mà tôi từng được nghe. Vì vậy, tôi ngừng chì chiết bản thân khỏi quá khứ đau thương đó và nghĩ về những kí ức đẹp, nghĩ về những điều tốt đẹp đã xảy ra sau khi bố rời đi và nghĩ rằng điều đó là do bố đã tạo ra khi bố tồn tại ở một dạng chất khác. Những điều đó làm tôi trở thành người hạnh phúc.

Tôi nghĩ trong tương lai em sẽ không ít lần như tôi, cảm thấy chạnh lòng vì không có bố bên cạnh, hay tự dằn vặt mình bởi những điều em không thể làm cho bố. Tôi kể ra để em biết, tôi hay bất cứ ai trong gia đình cũng cảm thấy như vậy, chỉ là, hãy để những cảm xúc đấy sượt qua, trôi lơ đễnh trong không trung rồi tan biến. Đừng giữ lại nó, đừng để đó kiểm soát hay định hình con người mình. Chúng mình còn bận trở thành con người hạnh phúc mà, hơi đâu đi nuông chiều những cảm xúc tiêu cực đó đúng không? Hãy trở thành con người hạnh phúc, đó là điều cao cả nhất mà em có thể làm cho cả bố và mẹ.

Và điều cuối cùng nữa muốn gửi em, cũng như là muốn gửi tôi, đó chính là hãy đi bằng tốc độ của chính mình. Ý tôi là, sống trong thời đại này thật khó để không cảm thấy bản thân mình thua kém, đi thụt lùi khi so sánh với người khác đúng không? Tôi cũng cảm thấy vậy. Chà thế giới này chạy nhanh quá, tôi thích chạy và tôi thích ganh đua, vậy mà cũng thấy bản thân mình đuối sức trong công cuộc cầm cờ về đích. 

Bây giờ là thời điểm chuyển giao của chị em mình, sang năm cả hai đứa sẽ tốt nghiệp và bước tới một cột mốc tiếp theo. Sẽ rất đáng sợ, khi không biết phía trước đang có gì đợi mình. Nhưng điều đáng sợ không phải là những điều sẽ xảy ra đó, mà là trong hiện tại, em không biết mình có gì, em không biết mình muốn gì. Vì vậy, tôi muốn em hãy cứ bình tĩnh, nhìn lại bản thân mình xem mình có gì, mình thích gì, mình muốn gì. Tôi biết em muốn vượt qua cái bóng của tôi, một người hòa đồng năng nổ, học trường danh tiếng, thích học và thích làm việc. Tôi cũng đã từng cảm thấy vậy với chị Na. Chị là học sinh giỏi tỉnh, còn tôi lết đết mãi mới được học sinh tiên tiến, năm nào cũng viết bản tự kiểm điểm về cho mẹ kí còn chị Na là học sinh gương mẫu. Tôi thậm chí còn đã từng ghét chị Na vì tôi cảm thấy tôi không thể vượt qua cái bóng của chị. Tôi không muốn em cũng cảm thấy như vậy với tôi. 

Tôi muốn em biết rằng em có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, không đi theo con đường mà người ta đã vạch sẵn. Học tốt các môn trên trường, đậu vào trường chuyên lớp chọn, ôn thi điên cuồng để vào trường top, ôn thi điên cuồng để ra trường. Rồi sao, hết học, em còn đua vào đâu? Em còn đua với ai? Em còn lại gì? Mục đích của việc vượt qua cái bóng của người khác là gì khi đến cuối em lại đánh mất bản thân?

Tuy nhiên, tôi sẽ vẫn luôn nhắc đi nhắc lại với em: Kỳ tích chỉ xảy ra khi mình đã nỗ lực hết sức. Vì vậy không quan trọng em chọn đi trên con đường rải đầy đá hay lát dát vàng, miễn em đã chọn thì em phải cố gắng bằng tất cả những gì em có, sống chết với nó, đừng hoài nghi, đừng nhìn lại. Rồi em sẽ nhận ra điều gì quan trọng với mình, rồi em sẽ nhận ra em đã về đích trước khi em nhận thức được điều đó. Tất cả em cần, chỉ là nỗ lực hết sức mình mà thôi.

Thôi viết dài rồi đó, tôi mong trong tương lai khi em đọc lại bức thư này, em sẽ nhớ về tôi, một người chị lười biếng nhất nhà nhưng thương em nhất quả đất, dù nói ra điều này thật khiến tôi ớn lạnh (ugh không quen tý nào). Hãy nhớ rằng: 
- Em là một cô gái tốt, xứng đáng được yêu thương
- Hãy sống hạnh phúc, và cố gắng đừng hạ thấp mình bởi vạch xuất phát hay đích đến quá xa
- Luôn nỗ lực hết mình trong mọi việc
Vậy thôi, chúc em sinh nhật vui vẻ, và hãy chuẩn bị cho sinh nhật của tôi trong 2 tuần nữa đấy nhé :)) 

Nhận xét

  1. Nặc danh28/7/23 13:47

    Mong bạn ra thêm nhiều bài hơn nữa, mình thích những chia sẻ của bạn :3

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Một chút về các mối quan hệ