Bài đăng

Thôi, không sao mà, buồn một chút thôi, rồi dậy nỗ lực tiếp

Hình ảnh
Em lại thất bại tiếp rùi Dù biết cuộc đời là thế, có cố gắng nỗ lực cũng chưa chắc đã đạt được những thứ mình muốn Mình nỗ lực 1, mình cảm tưởng như là 10 Nhưng thực ra ngoài kia còn hàng trăm ngàn người đang nỗ lực đến hàng triệu lần so với mình nữa Nên thôi, ráng nhịn xuống mà cắm đầu cắm cổ làm tiếp Đừng buồn quá nhiều, cũng đừng tự thấy tủi thân, cũng đừng than trách để tự làm nhụt chí bản thân Chỉ cần em còn vẫn đang cố gắng, vẫn không bỏ cuộc, thì rồi sẽ đâu vào đấy thôi. Em tin là ông bà, hay ba, hay tất cả những vị thần ngoài kia vẫn đang hết sức bảo vệ em và dẫn em đi tới những nơi thuộc về em Nên nếu có thất bại lần này, âu cũng là điều cần thiết, chỉ là hỏi em buồn không, em không thể nói không... Cuộc sống chẳng dễ dàng nhỉ? Những lúc em hạnh phúc hay vui quá em đều cảm thấy nó không thật Mọi người cứ bảo em overthinking hay overdramatic Trước đây em còn cự, nhưng giờ thì thôi, em không thể và cũng không muốn giải thích nữa Quan điểm khác nhau, trải nghiệm cuộc sống khác nh...

Sắp tròn một năm...

Hình ảnh
Chính xác là 16 ngày nữa, là tròn một năm ngày kinh hoàng ấy xảy ra. Cuối tháng này, là tròn một năm, ngày em cảm nhận được rõ thế giới đã sụp đổ trước mắt mình. Cũng một năm rồi, mà em cứ ngỡ như chuyện hôm qua, cứ như thể mình mắc kẹt trong một vòng lặp, mãi chẳng thoát ra được.  Em cứ ngỡ mình đã lớn hơn nỗi đau này rồi, mình đã sẵn sàng carry on mọi chuyện để bước tiếp rồi, Em giả vờ thôi. Em không tìm được lời lý giải cho sự quặn thắt trong lồng ngực này. Em thấy giận bản thân mình nhiều lắm, vì cứ mắc kẹt mãi như này, nhưng em bất lực chẳng làm gì được. Cứ như thể em ngồi thẫn thờ trước một cánh cửa đã mở toang ra từ rất lâu. Cánh cửa dẫn vào một căn phòng hỗn độn, cửa sổ bị đập vỡ nát, gió vẫn thổi nắng vẫn xuyên qua khung cửa gãy, rèm cửa vẫn bay, ngày vẫn sáng đêm vẫn đen, mà căn phòng không còn người, cũng không còn tiếng cười. Một căn phòng đã từng rất đẹp. Đã có nhiều lần em từng ước mình quên hết đi, để không phải chịu ngần này nỗi đau nữa. Nhưng chỉ cần một kí ức mờ đ...

Xì chét thì?

Hình ảnh
Bít sao hông? Viết cái post này để cứ xì chét thì nhớ dùm. Với ai hem biết, chứ với mày thì xì chét không được giải quyết qua việc ăn uống, mua sắm, spa, cắt tóc, xem phim, uống rượu, whateverrrr Xì chét được giải quyết khi mày dám đối diện vấn đề, get down to business, get shit done, that's it. Nếu thấy cục vấn đề to quá thì chẻ nhỏ ra, viết xuống, sắp xếp lại. Có vấn đề thì phải tự động não suy nghĩ hướng giải quyết trước, chỉ cross-check và critical thinking với AI sau đó thôi. Phải có tư duy đặt câu hỏi, và muốn biết đáp án có dùng được hay không thì phải ngẫm và sâu về vấn đề trước đó rồi, đừng để AI hay ai dắt mũi he! Nhưng để giải quyết được vấn đề, thì đôi khi cần khoảng giãn ra chút. Miễn mày aware được những hành động "thư giãn" đó không phải để trốn tránh mà là để dành space để suy nghĩ thông suốt, thì ok. Cố gắng hạn chế một chút và bớt phụ thuộc vào những tác nhân thúc đẩy bên ngoài này, phải có giới hạn và phải có deadlines. Và làm ơn ngủ đủ, ăn đủ, tập thể ...

Hum nay, viết something.

Hình ảnh
Dạo này chẳng ai nhắc nhưng em chăm bôi kem tay lắm, trộm vía cũng bớt cắn tay đi nhiều rồi. Chắc cũng do em lựa chọn một môi trường bớt áp lực hơn nên cũng đỡ hơn chút, trộm vía. Dạ dày em thì vẫn thế, vẫn đau nhiều, đợt này còn chẳng ăn sáng nổi, nhưng cafe thì vẫn uống đều đều, vẫn cứng đầu y chang. Tắm xong thì lau kĩ người để không bị cảm. Cũng hạn chế tắm khuya. Nhưng có điều vẫn thức khuya, chẳng ngủ sớm được. Vẫn hay giật mình giữa đêm, phải lăn lóc một hồi mới ngủ lại được. Dạo này em cũng chẳng viết gì nữa. Em cũng chẳng buồn tìm ai để tâm sự. Nhưng em có tự trò chuyện với mình nhiều hơn, lắng nghe mình nhiều hơn. Vẫn thấy buồn mình nhiều, nhưng cũng thương mình nhiều hơn. Vẫn mắc lỗi nhưng cũng chẳng muốn mắng mình nữa, dù sao em cũng đã cố gắng hết sức rồi. Em dám đi qua những nơi từng ám ảnh em rồi. Cũng dám tự học bơi rồi.  Em vẫn đang học cách tự đối diện với những vấn đề của mình, tự mình giải quyết lấy. Em vẫn đang học cách chấp nhận chuyện đời, chuyện người, chuyệ...

I will write for you everyday, in my dream and my heart.

Hình ảnh
  Dear the two of us, 
Hình ảnh
  Tình yêu luôn còn ở đó ngay cả khi chúng ta không đi cùng nhau nữa.

Chúc mừng sinh nhật em

Hình ảnh
Tôi không nhớ được nhiều điều trong quá khứ, vì vậy tôi luôn bất ngờ và ngóng chờ những câu chuyện ngày xưa mà em kể. Trái ngược với tôi, em nhớ rất nhiều. Em nhớ những lần tôi tranh ti vi với em và gõ đầu em bằng điều khiển. Em nhớ tôi nợ em 20 nghìn từ bảy nghìn kiếp trước. Em nhớ tôi bịt ni lông lên đầu em, chụp ảnh và post lên mạng. Em khiến tôi nhớ về tôi của ngày trước. Hồi tôi bằng tuổi em, tôi đã trải qua những cuộc tan vỡ đầu đời. Tôi đã thấy mình như một con ngu không xứng đáng được yêu thương. Em có thấy bản thân mình như vậy, vào một thời điểm nào đó trong cuộc đời? Tôi đoán là có. Tôi đoán là những lúc đó em cũng không biết làm gì ngoài khóc một mình. Tôi đã không thể ở đó để an ủi em. Tôi cũng không thể quay lại an ủi cô bé lớp 9 khóc đẫm gối của tôi ngày xưa. Nhưng tôi mong tôi có thể an ủi em trong tương lai bằng cách viết cho em lá thư này.  Em biết chứ, em là một người xứng đáng được yêu nhất trên đời. Tôi nhớ những lần em đi học về, có một miếng bánh hay cái kẹo ...

Chuyện chú cá mù (p1)

Hình ảnh
- Cá ngủ thì mở mắt hay đóng mắt lại hả mẹ? - Cá ngủ thì mở mắt - Thế sao con cá này lại nhắm mắt lại vậy ạ? Cô bé à, tôi nghe được những gì cô bé đang nói đấy. Mẹ cô sẽ không biết câu trả lời đâu. Hãy để tôi kể cô nghe, chuyện về tôi, chuyện về chú cá mù. Cô bé sẵn sàng nghe chứ? Tôi đã từng là một chú cá vàng đẹp trai và khỏe mạnh. Tôi sống ở một bể cá lớn với những lăng tẩm linh đình. Đó là một bể cá làm bằng pha lê của một gia đình quý tộc nhà giàu. Có thể nói, bể cá đó đẹp như một cung điện. Người tạo nên cái bể cá đấy hẳn có một đầu óc kiến trúc của một chú cá, để ông có thể chú ý đến từng chi tiết. Mỗi một đồ vật được đặt trong bể đều có một dụng ý, tất cả tạo nên một vẻ đẹp cổ điển nhưng cũng không kém phần xa hoa. Hai bên thành bể là từng tán cây rong to lớn mọc dài từ đáy bể, vượt lên cả trần của bể đến nỗi nó bị cong quằn xuống. Ông chủ nhà đã nối hai bụm cây rong này lại với nhau để tạo thành một cái cổng lớn xanh rì. Tôi thường men theo thành lá, thử ngoi lên trên mặt nước...

Tự nhiên vui đời như bình thường

Hình ảnh
Từng dải nắng vàng ngọt lịm chui lọt qua tầng tầng lớp lá, xuyên thẳng qua ô cửa sổ, luồn lách qua những thanh cửa và rơi thẳng lên bàn, nằm thẫn thờ lười biếng ở đấy. Tôi đặt bàn tay mình lên nắng, nắng trườn lên bàn tay tôi. Tôi cảm nhận được sự mơn trớn, thích thú của nắng. Như thể nó biết tôi không bao giờ có thể chặn đứng hay bóp nghẹt được nó. Như thể nó biết tôi thích điên cuồng nhưng tỏ ra ghét nó. Như thể nó muốn ăn mòn sự kiên nhẫn của tôi. Không sao, nàng nắng tinh nghịch của tôi. Tôi sẽ để em lăn lê bò toài trên bàn làm việc, nhảy nhót điên cuồng trên những ngón tay đang miệt mài gõ phím. Tôi yêu nắng, nên tôi sẽ để em làm mọi thứ em thích. Còn tôi, tôi sẽ tìm cảm hứng từ một bản nhạc hay, khơi sự sảng khoái từ một cốc trà ướp lạnh, và đắm mình sự trong lành từ làn gió ngẩn ngơ thơ thẩn ngoài kia để rồi bắt đầu một ngày làm việc đầy công suất. Tôi sẽ đồng ý để đôi tai tôi trần truồng dưới muôn vàn âm thanh của cuộc sống, tiếng xe cộ rên rỉ, tiếng đài báo tỉ tê nhỏ giọt, tiế...