Đã vài ngày rồi tôi chẳng viết được gì, dù lồng ngực sục sôi, ngón tay hối thúc để nặn ra, nặn hết ra những con chữ còn chất chứa, ngụp lặn trong đống bùi nhùi suy nghĩ. Lớp lớp từ ngữ chồng đè lên nhau, lộn xộn. Ráo riết và giục giã, chúng bắt buộc tôi phải ngồi vào bàn, bật laptop lên, viết, viết, và viết cho đã cơn nư chữ. Nhưng nực cười thay dù có ngồi đực ra trước màn hình 30 phút, tất cả những gì tôi có thể gõ ra đều vô nghĩa, rời rạc, tầm thường, cợt nhả như đang cười thẳng vào mặt tôi. Tôi muốn viết một cái gì đó có ý nghĩa, một điều thật hay, một thứ mà chỉ cần liếc thoáng qua đã khiến người ta phải giật mình thảng thốt, đờ đẫn suy nghĩ, sởn gai ốc, xơ cứng, lặng. Nghĩ đến đó thôi đã thấy nhưng nhức trong tai một nụ cười khinh miệt, đáo để. Tôi là gì mà đòi mộng ước viết lên những dòng để đời, hoặc không cần thế, chỉ cần viết ra cho nội tâm đỡ xáo động, cho bớt tràn đầy khuôn não vốn đã không có gì là rộng lượng cái chỗ cho những con chữ bước vào, ngồi yên tận hưởng, và đi nhẹ...