Gửi ông ngoại, (phần 3)
Rồi thì nhận ra được bài học rồi đó, gặp được hết người muốn gặp rồi đó, rồi về sao? Tiền ăn còn chẳng có, mẹ nhìn đói gần một tuần trời, chỉ có một hai lần cậu đi làm về, mua được cho mẹ ổ bánh mỳ thịt cỏn con là mẹ nhét được vào bụng, chứ mẹ vẫn bị bỏ đói vậy. Mẹ kể lúc đó là cận tết rồi, hai tư hai lăm gì đó. Ngoại thấy mẹ không ăn được suất cơm dở tệ nơi cơ quan của ngoại, ngoại cũng kệ luôn. Con không biết lúc đó là ngoại kệ thật, hay ngoại đang ngại ngùng với con người mới mà ngoại đang chung sống cùng. Dù sao để mẹ con đói vậy, con cũng không đồng tình. Nhưng biết sao được, ngoại cũng nghèo. Ở mảnh đất trù phú này, ngoại vẫn nghèo, nghèo rách nghèo rưới, nghèo không đủ mua nổi một suất cơm, nghèo không đủ mua nổi một manh áo, nghèo tận cùng, nghèo đậm đặc, nghèo kiệt quệ. Phải chăng vì cái nghèo, mà con người không thương nhau được nữa hả ngoại? Muốn yêu thương nhau, phải giàu có đã phải không? Như không đợi được cái lương thưởng tết mà ai ai cũng mong chờ, mẹ nằng nặc đòi về. Ở...