Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 6, 2021

Gửi ông ngoại, (phần 3)

Hình ảnh
Rồi thì nhận ra được bài học rồi đó, gặp được hết người muốn gặp rồi đó, rồi về sao? Tiền ăn còn chẳng có, mẹ nhìn đói gần một tuần trời, chỉ có một hai lần cậu đi làm về, mua được cho mẹ ổ bánh mỳ thịt cỏn con là mẹ nhét được vào bụng, chứ mẹ vẫn bị bỏ đói vậy. Mẹ kể lúc đó là cận tết rồi, hai tư hai lăm gì đó. Ngoại thấy mẹ không ăn được suất cơm dở tệ nơi cơ quan của ngoại, ngoại cũng kệ luôn. Con không biết lúc đó là ngoại kệ thật, hay ngoại đang ngại ngùng với con người mới mà ngoại đang chung sống cùng. Dù sao để mẹ con đói vậy, con cũng không đồng tình. Nhưng biết sao được, ngoại cũng nghèo. Ở mảnh đất trù phú này, ngoại vẫn nghèo, nghèo rách nghèo rưới, nghèo không đủ mua nổi một suất cơm, nghèo không đủ mua nổi một manh áo, nghèo tận cùng, nghèo đậm đặc, nghèo kiệt quệ. Phải chăng vì cái nghèo, mà con người không thương nhau được nữa hả ngoại? Muốn yêu thương nhau, phải giàu có đã phải không? Như không đợi được cái lương thưởng tết mà ai ai cũng mong chờ, mẹ nằng nặc đòi về. Ở...

Gửi ông ngoại, (phần 2)

Hình ảnh
Với vài đồng bạc lẻ lèn dắt trong túi, kèm lời dặn dò tỉ mẩn của người yêu (là bố tôi) với ông bảo vệ khoang tàu, mẹ lần lữa bịn rịn nắm tay người mình thương nơi ga tàu một chút, một chút thôi. Rồi lại quay ra, hùng hục ý chí đi tìm lại những thứ vốn dĩ thuộc về mình. Lần này đi, không chỉ với mong muốn gặp lại ngoại, mà còn muốn gặp lại cả cậu út (em trai mẹ). Thương lắm chứ, nghĩ sao máu mủ ruột rà với nhau bỗng một ngày đẹp trời cắt đứt cái phập. Mỗi người một nơi, không liên lạc, không thông tin. Cái thời chưa có điện thoại, người ta thèm một nỗi kết nối, thèm một mẩu thông tin dù sai hay đúng. Mẹ cầm trên tay tờ giấy mà mẹ đã học thuộc đến ngàn lần, thuộc đến nỗi nó khắc sâu tạo thành từng dòng chữ rõ ràng trong đống nếp nhăn lộn xộn của não. Mẹ nhớ vì một lần, vào một lúc nào đó trong quá khứ, ngoại đã lén lút trở về. Chỉ kịp trao tay mảnh giấy ghi thông tin chỗ làm của ngoại, rồi đi biệt. Mẹ tưởng mình mơ, vì nhanh quá. Cứ như thể bóng ma vật vờ biết rõ nỗi đau của mẹ nên hiện ...

Gửi ông ngoại, (phần 1)

Hình ảnh
Gửi ngoại, người con được gặp mỗi hai lần. Một lần lúc chị con cưới, và lần còn lại là lúc ngoại đã gần đất xa trời. Tuy vậy, cả hai lần đều rất mờ nhòe trong trí nhớ của con. Con không nhớ mặt ngoại như thế nào, vì con đã trốn tránh mọi cơ hội để được nhìn ngoại. Con không nhớ giọng ngoại ra làm sao, vì con đã quăng phất đi những câu hỏi để tỉ tê, để quan tâm ngoại. Con đã từng coi ngoại như một người đứng bên lề đường, cố gắng mỉm cười vẫy tay với tụi con nhưng bị làm lơ, để rồi mặt tần ngần, thất thiểu đi về trong hoàng hôn đổ nắng. Tất cả những hình ảnh về ngoại giờ đây như một cuốn phim bị xước, giọng nói của ngoại đứt quãng, vỡ vụn; hành động của ngoại run rẩy, giật lên giật xuống; hình ảnh của ngoại bị bóp méo, bị xé toang, ngày một lệch đi. Con sợ đến một ngày nào đó con sẽ quên ngoại như quên một người chưa bao giờ xuất hiện trong đời. Điều gì sẽ giữ ngoại ở lại, ngoài hai lần gặp ít ỏi đó? Những câu chuyện. Đúng rồi, những câu chuyện mẹ kể. Ngày trước con đã rất ghét ngoại. L...

Muốn viết một điều gì đó.

Hình ảnh
Đã vài ngày rồi tôi chẳng viết được gì, dù lồng ngực sục sôi, ngón tay hối thúc để nặn ra, nặn hết ra những con chữ còn chất chứa, ngụp lặn trong đống bùi nhùi suy nghĩ. Lớp lớp từ ngữ chồng đè lên nhau, lộn xộn. Ráo riết và giục giã, chúng bắt buộc tôi phải ngồi vào bàn, bật laptop lên, viết, viết, và viết cho đã cơn nư chữ. Nhưng nực cười thay dù có ngồi đực ra trước màn hình 30 phút, tất cả những gì tôi có thể gõ ra đều vô nghĩa, rời rạc, tầm thường, cợt nhả như đang cười thẳng vào mặt tôi. Tôi muốn viết một cái gì đó có ý nghĩa, một điều thật hay, một thứ mà chỉ cần liếc thoáng qua đã khiến người ta phải giật mình thảng thốt, đờ đẫn suy nghĩ, sởn gai ốc, xơ cứng, lặng. Nghĩ đến đó thôi đã thấy nhưng nhức trong tai một nụ cười khinh miệt, đáo để. Tôi là gì mà đòi mộng ước viết lên những dòng để đời, hoặc không cần thế, chỉ cần viết ra cho nội tâm đỡ xáo động, cho bớt tràn đầy khuôn não vốn đã không có gì là rộng lượng cái chỗ cho những con chữ bước vào, ngồi yên tận hưởng, và đi nhẹ...

Mưa

Hình ảnh
Trời đang mưa tầm, mưa tã, mưa như rã hết cả mồ hôi của những ngày nóng nực vừa qua. Tôi ngồi trong phòng làm việc nhắm mắt lại tận hưởng từng chút một mùi mát lạnh của mưa, mùi ẩm mốc của gạch, mùi đất, mùi cây, mùi của tách trà nóng bên cạnh. Tưởng như chỉ cần một giây phút lơ là, mọi cái đẹp trước mắt mình có thể vỡ nhòa đi như bong bóng giữa trời.  Chợt nghĩ đến những ngày mưa ở xa xăm đâu đó. Thì ra mình có thể bớt ghét một điều gì, chỉ bởi vì nó gắn liền với những điều mình yêu thương. Tôi đã từng rất ghét mưa, mưa kéo những cơn lạnh, đẩy đưa những nỗi buồn. Nắng làm hong khô trái tim, mưa làm sũng ướt nó. Thì thầm bên tai những giọt lạnh, cơ thể tôi tê tái bại liệt trong những cơn mưa dài. Vậy mà cũng có lần tôi nắm tay ai đó chạy nhảy trong mưa mà ngỡ như vỡ òa trong hạnh phúc. Vậy mà cũng có lần tôi ngồi sau bóng lưng một ai, đi xuyên qua những màn mưa trắng buốt mà cảm tưởng không có giọt mưa nào có thể chạm tới mình. Vậy mà cũng có lần giữa đêm khuya vắng hoắc, mắt không...